Nhân Duyên Và Sự Trải Nghiệm

Chúng ta thường hay cố gắng giải thích việc gặp gỡ một ai đó bằng hai từ “nhân duyên”, và đôi khi là “duyên phận trời định”. Nhưng, rõ ràng, ở cuộc đời này, đôi khi không phải cứ cố gắng giải thích một mối quan hệ thành một khái niệm hay một định nghĩa nhằm khiến tâm trí thỏa mãn, mà là trân trọng và biết ơn cuộc sống vì đã mang đến cho mình mối quan hệ đó, con người đó.

Hồi
còn nhỏ, tôi vẫn tò mò không hiểu vì sao hai con người xa lạ như cha và
mẹ tôi lại có thể thành vợ thành chồng. Trước đó, hình như mẹ đã thích
một người con trai khác nhưng chỉ cha, mới là người mà mẹ chọn để sống
chung suốt đời. Và họ sống khá hạnh phúc với những chông gai đã, đang và
sẽ vượt qua cùng nhau. Có lẽ, cha mẹ tôi không yêu say đắm cuồng nhiệt
ban đầu nhưng tình nghĩa vợ chồng sắt son như định mệnh không dễ dàng từ
bỏ.

Thế giới người lớn vẫn đôi lần khiến trẻ con tò mò, cho đến khi trẻ con trở thành người lớn và họ bị đặt vào những tình huống mà hồi xưa họ mong muốn trải nghiệm. Đứng trước vô vàn thức mới, đôi khi ta loay hoay và ngầm tự vấn chính mình. Tôi vẫn hay nói với mọi người rằng, dường như bản năng của con người ta khi còn nhỏ cho đến lúc lớn lên là đặt câu hỏi.

Past Lives: Khi hai người lạ lướt qua nhau là có '8.000 lớp nhân duyên' -  Tuổi Trẻ Online

Hồi còn nhỏ, chúng ta thường đặt nhiều câu hỏi về
thế giới xung quanh mình: “Sao cây này có lá màu xanh? Sao toán học lại
khô khan? Sao ngữ văn lại buồn ngủ?” Và khi lớn lên, chúng ta thường hỏi
những câu hỏi xoáy sâu vào thế giới bên trong mình: “Tại sao mình đau
khổ? Tôi là ai? Tại sao tôi không hạnh phúc? Tại sao tôi phải làm công
việc này dù nó áp lực như đang thiêu sống tôi mỗi ngày?” Vũ trụ như được
bổ đôi: một là bên ngoài, hai là bên trong.

Vũ trụ nào cũng lớn
lao, đặc biệt là vũ trụ bên trong ta vì chưa nhiều người có thể khám
phá nó một cách cặn kẽ. Và càng lớn lên, cái bên trong ta như thúc dục
ta giải đáp thật nhiều chướng ngại vật đi cùng nghi vấn huyễn hoặc đầy
rối rắm. Thế nhưng, chúng ta không thể tìm kiếm câu trả lời bằng cách
“looking for” mà chúng ta chỉ có thể nhận ra và giác ngộ bằng chính trải
nghiệm “experience”.

Sự nhận ra (conscious) là như vậy, nó
thông qua tính trải nghiệm đầy sâu xa và vất vả. Có những người cứ hỏi
mãi hỏi mãi, và cũng mãi mãi ở trong vòng lặp quẩn quanh ấy. Họ không
thể thấy ánh sáng cuối con đường, vì họ vẫn chưa chịu trải nghiệm để mở
khăn bịt mắt cho chính mình.

Dù tuổi đời của tôi hãy còn trẻ
nhưng tôi biết những năm qua, bản thân cũng đã ở trong hành trình tìm
kiếm bản ngã của mình. Tôi từng nghi vấn về vai trò của trường đại học
trong cuộc đời tôi, cho đến khi tôi cảm thấy nó vô dụng và đã đủ lý do
để mình từ bỏ.

Tôi đã từng đi đây đó trong những năm tháng tràn
đầy sự năng động và vui tươi, rồi khi chừng ấy vị mặn mòi đắng cay ngon
ngọt của đời sống đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi già dặn hơn với biểu hiện
phong cách của cụ bà luôn chiêm nghiệm và tĩnh lặng như là thói quen.

Rõ ràng, đời sống không phải lúc nào cũng cứ hát giai điệu sống động
xuyên suốt, mà có những nốt trầm, nốt giận dữ, nốt lặng, nốt cao,…
nhưng đã khiến tổng thể bản nhạc trở nên tràn đầy sức sống. Một tâm hồn
đầy sức sống sẽ khiến con người căng tràn động lực. Và tôi hiểu, động
lực vô cùng quan trọng, thậm chí ở việc đơn giản như thức dậy vào mỗi
buổi sáng. Nếu không còn động lực cuộc sống, ta cứ thế muốn ngủ mãi, ngủ
mãi cho đến khi lìa xa cõi đời này.

Review phim Past Lives (Muôn Kiếp Nhân Duyên): Tình cũ không rủ cũng tới! —  Khen Phim

Tôi đọc được ở đâu đó rằng
sự cân bằng trong cuộc sống này nằm chính ở cộng đồng và sự kết nối. Và
đôi khi, ta chỉ cần một người, một người thôi, thấu hiểu ta, lắng nghe
ta và có thể cùng ta chia sẻ đồng điệu. Rõ ràng, chỉ cần một người, một
người thôi, để khiến ta không còn cảm thấy cô đơn hay cô lập cực đoan,
để không thấy cuộc đời là tẻ nhạt và thiếu thốn, để cảm nhận động lực
mạnh mẽ căng tràn trong lồng ngực và một ngày mai thức dậy ta muốn làm
nhiều điều ý nghĩa hơn.

Tôi đã gặp biết bao người khao khát một
người đồng điệu thế thôi, vậy mà đôi khi đám đông cũng như vô hình,
trong chính con mắt và cõi lòng của họ. Nhưng nếu bạn không thể có một
người như thế, thì hãy tạo ra một cộng đồng cần đến bạn, hãy tạo ra một
giá trị đủ lớn để cam kết.

Chủ doanh nghiệp có động lực mạnh mẽ
vì sau lưng họ còn biết bao nhiêu người cần họ, và lúc này, họ cảm nhận
trách nhiệm và nghĩa vụ của mình lớn lao đến nỗi không thể từ bỏ. Nhưng
quan trọng hơn, đó là giá trị mà họ muốn tạo ra. Động lực của họ trở nên
cực đại nhưng rõ ràng trong thế giới đầy rẫy áp lực với vô vàn biến
chuyển thăng trầm, họ cũng là những cá nhân cô đơn nhất. Chính họ cũng
cần một ai đó cạnh bên, và đời sống của chúng ta ngày hôm nay dường như
thiếu thốn trầm trọng sự kết nối đó.

Nhân duyên hay mối quan hệ đôi khi cũng không thể đạt qua sự kiếm tìm (looking for) mà ở tính trải nghiệm và mở lòng. Trải nghiệm để nhận biết sự đa chiều của đời sống, và mở lòng để đón nhận và không hối tiếc vì đã đánh mất đi.

Nguồn Trang Ps

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *